- Em sẽ cưới anh chứ? - Đan quỳ xuống và cầu hôn với cô gái đang ngồi trước mặt
Như những người đang trong tâm trạng yêu thì với cô, đấy là một lời cầu hôn ngọt ngào. Chelsea mỉm cười:
- Are you sure? Em cho anh 5" để suy nghĩ lại trước khi anh hối tiếc về quyết định của anh đấy!
Chelsea là thế, cô luôn luôn ngọt ngào, hài hước và lém lỉnh. Có lẽ đấy là lý do tại sao Đan yêu Chelsea. Đối với Đan, 5" là quãng thời gian quá dài để anh đưa ra một quyết định, có lẽ là duy nhất đời mình, thời gian chầm chậm trôi qua, và rồi những giây cuối cùng của 5" ấy cũng hết. Trong không gian lạnh lẽo và rộng lớn của vùng ngoại ô London, giữa đất trời tuyết phủ trắng xóa, Đan hét lên như chưa từng bao giờ thoải mái như thế:
- Yes, I am sure!!!!!!
Âm vang và giọng điệu của anh như phá vỡ đi cái không gian lạnh lẽo của đêm đông, nó đem lại cảm giác ấm cúng và hạnh phúc cho hai người đang yêu nhau
1 a.m:
Một giọng nói nũng nịu rất đặc trưng của Chelsea vang lên từ chiếc điện thoại bên tai Đan:
- I just call to say, I miss you.
- Oh come on, babe. I just have left you for ten minutes". Anyway, I also miss you!
- Khi nào về nhà thì anh nhớ gọi em n...
Chelsea chưa nói hết câu thì bỗng nhiên cô bỗng nghe một tiếng động mạnh từ bên phía của Đan và ngay lập tức, cuộc gọi bị ngắt. Cô biết là có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng cô không thể liên lạc lại được. Cô chỉ hi vọng là không có chuyện gì xảy ra với Đan...
Một năm trước, Đạt chuyển tới chỗ làm của Chelsea theo lời mời của công ty sau khi anh tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu từ ngôi trường cổ kính, lâu đời nhất nước Anh: Oxford. Được làm ở một công ty bậc nhất như Đan thế này là mong ước của biết bao nhiêu người. Bạn bè đồng trang lứa của Đan, ai cũng nhìn Đạt một cách đầy ghen tị khi anh là sinh viên duy nhất của trường được công ty này mời vào làm. Nhưng chắc hẳn ai cũng đồng ý rằng điều đó xứng đáng với những gì Đan đã bỏ ra. Say mê với những gì mình đang làm, điểm số lúc nào cũng ở mức chót vót, tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu thì không có lý do gì mà Đan lại không được các công ty mời về làm.
Làm cho công ty chưa được bao lâu thì anh chàng người Việt nhanh chóng chiếm được tình cảm của những người trong công ty. Anh không phải thuộc dạng quá đẹp trai và cũng không phải là một nhân viên quá đặc biệt nếu đi so sánh với đám đàn ông trong công ty. Nhưng chắc có lẽ là vì anh là chàng trai châu Á hiếm hoi và là anh chàng người Việt duy nhất trong công ty. Anh đối xử với mọi người nhẹ nhàng, và từ tốn theo cách mà những người Việt Nam đối xử với những người Việt Nam, chắc vì thế mà người trong công ty yêu mến anh.
Nói về Chelsea, ai cũng sẽ thốt lên "xinh đẹp" và "quyến rũ". Cô là mẫu người mà bất cứ người đàn ông nào khi gặp cũng muốn sở hửu như một món đồ thuộc về riêng mình. Cô vốn được sinh ra trong gia đình cũng không mấy êm đềm, bố mẹ li hôn, bố cô vì nghiện rượu nặng nên ngay từ nhỏ cô đã sống riêng với mẹ. Cuộc sống khó khăn đã vun đắp dần cho cô ý chí nghị lực vươn lên trong cuộc sống. Cô giỏi giang là thế, xinh đẹp là thế, vậy mà chưa ai trong công ty thấy cô cặp kè, vai kề vai với anh chàng nào cả. Nhưng dù sao thì các chàng trai trong công ty cũng mừng vì họ biết rằng họ còn có cơ hội
Và rồi như số phận đưa đẩy, Đan và Chelsea vô tình được sắp xếp vào làm với nhau trong nhiều vụ kiện của công ty. Thời gian trôi qua, tình cảm hai người dành cho nhau dần lớn lên và biến đổi đi. Hai người đến với nhau cứ từ từ, nhẹ nhàng mà không biết là xuất phát từ đâu và từ phía người nào. Tình yêu của Đan và Chelsea xuất phát từ những lần hai người khoác tay lên vai nhau, vừa đi bộ về nhà vừa nghêu ngao hát những bài hát chả có đầu và cũng chả có kết, hay những lần hai người cùng nhau đi dạo trong công viên vào những ngày nghỉ lễ của công ty hoặc chẳng hạn những hôm Đan đến nhà Chelsea để bàn công việc và ngủ bệt trên ghế salong cho đến sáng. Rồi Và rồi, điều gì đến cũng đến, hai người đã yêu nhau...
Không ai hiểu được và chính Đan cũng không hiểu được tại sao anh lại là người có được trái tim Chelsea. Anh cảm thấy bản thân mình bình thường như bao người khác. Không quá nổi bật, không có một vẻ ngoài hấp dẫn và vì thế đã có lần anh đánh bạo hỏi Chelsea, nhưng cô không nói mà chỉ mỉm cười. Chelsea là như thế, cô không có thói quen nói ra tất cả những gì mình yêu ở người khác mà cô chỉ thích giữ lại những lí do đấy cho riêng cô. Vì cô nghĩ rằng, lời nói nhiều lúc cũng không thể miêu tả được hết cảm xúc, đánh giá và lí do của cô.
Với Chelsea, từ ngày Đan đến, cuộc sống của cô như mùa hè rực lửa được cơn mưa rào tươi mát. Anh mang cho cô đầy đủ những hương vị ngọt ngào và cay đắng của tình yêu: sự yêu thương, sự chờ đợi, sự ngọt ngào và cả những sự giận hờn. Có lẽ, thứ mà Chelsea chờ đợi ở một người đàn ông, có lẽ là sự thấu hiểu, sự nhẹ nhàng như cái cách mà anh chàng người Việt đối xử với cô. Tình yêu của hai người cứ như những cơn sóng, lúc lại hiền hòa nhưng lúc lại gào thét dữ dội. Nhưng tình yêu là thế, có yêu có ghét thì mới là tình yêu, thì mối quan hệ mới thêm vũng bền và hai người mới thêm hiểu nhau. Vì thế mà càng ngày, Chelsea càng yêu Đan hơn mà thôi
Chelsea nhận được cú điện thoại từ bệnh viện thông báo về vụ tai nạn của Đan. Các bác sĩ bảo anh đã qua được trường hợp nguy kịch nhưng họ đang cố để giữ lại đôi mắt cho anh. Một vết lửa nhỏ từ vụ va chạm đã vô tình rơi vào đôi mắt anh, và gây ra vết bỏng rất nghiêm trọng vì nó đã làm hỏng một phần đi thủy tinh thế của anh. Vì thế họ phải chờ đợi kết quả từ ca phẫu thuật tuần tới mới quyết định được đôi mắt của Đan.
...
Thời gian chầm chậm trôi qua,
1 ngày
2 ngày
...
6 ngày
12 tiếng trước giờ phẫu thuật
Và những giây cuối cùng của cuộc phẫu thuật cũng đã đến. Chelsea và tất cả đồng nghiệp của Đan đều tập trung trước cửa phòng mổ, hồi hộp, hi vọng vào sự thành công của ca phẫu thuật.
...
5 tiếng đồng hồ trôi qua
...
Cuối cùng cánh cửa màu xanh của căn phòng mổ nhỏ cũng đã mở toang. Tưởng đâu cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp nhưng cho đến khi nhìn thấy cái lắc đầu của vị bác sĩ già vừa bước ra từ phòng mổ, thì Chelsea và mọi người đã hiểu mọi chuyện: Số phận đã không mỉm cười với Đan. Ngay lúc đấy, nước mắt Chelsea tự nhiên tuôn ra, tuôn ra mãi không ngừng. Cô cứ đưa ra hàng chục, hàng trăm lí do rồi tự trách mình, nếu lúc đấy cô không điện cho Đan thì đâu có gì xảy ra, nếu cô không hẹn hò với Đan đêm định mệnh đấy thì chắc giờ này cô vẫn còn có thể nhìn thấy đôi mắt hiền hòa, ấm áp của Đan... Nhưng dù cô có tự trách mình bao nhiêu đi chăng nữa thì cô vẫn không thể thay đổi được sự thật vào lúc này.
Những ngày tiếp theo, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người vì cô không muốn nhận được sự an ủi mang tính thương hại từ bất cứ ai. Thế nhưng mỗi khi chỉ còn lại một mình, cô lại khóc. Dường như khi ấy, lý trí của cô không còn điều khiển được cảm xúc nữa. Không ai biết cô khóc và đến ngay cả Đan cũng không biết vì Chelsea hiểu rằng, trong những lúc này, nguồn an ủi duy nhất đối với anh chỉ là cô thôi, nên cô không tự cho phép mình yếu đuối trước mặt Đan.
Mất đi đôi mắt, mọi thứ phía trước như sụp đổ đi tất cả với Đan: Một công việc tốt tại một trong những công ty luật tốt nhất nước Anh, một tương lai đầy hứa hẹn của chàng trai người Việt 23 tuổi, và một list những thứ anh còn chưa làm trong cuộc đời mình. Mọi thứ cứ lần lượt ra đi: công việc, tiền bạc, bạn bè,... nhưng chỉ có duy nhất một thứ ở lại, đó là cô bạn gái người Anh của Đan.
Từ ngày Đan bị mất đi đôi mắt, cô đã chuyển hẳn đến sống cùng Đan để tiện chăm sóc anh. Cô vừa là một người bạn gái, vừa là một người mẹ, tận tình và hết lòng yêu thương anh.
Đối với Đan, không có gì có thể khó chấp nhận hơn sự thật là anh đã mất đi đôi mắt quý giá của mình. Thế giới của anh, giờ là một mảng màu tối. Anh không thể làm được bất cứ công việc gì dù là những việc nhỏ nhặt nhất, đến ngay cả việc tự đánh password cho chiếc laptop của mình anh cũng không thể làm được. Vì thế mà Đan thường xuyên cáu gắt vô cớ với bản thân và thông thường người chịu đựng những sự cáu gắt đấy không ai khác, chính là Chelsea. Đôi khi cô cũng tỏ thái độ phiền lòng nhưng phần lớn cô đều kìm nén lại và cố gắng an ủi Đan để anh yên lòng. Có lần, sau khi đã bình tâm lại, anh đã hỏi Chelsea
- Babe, Am I your burden?
- No, Dan. Dont think about it so much. Em hạnh phúc khi được chăm sóc anh mà!- Cô nói với một giọng điệu nhe nhàng mà chỉ mình cô nói với Đan
Anh biết, thế nào Chelsea cũng nói thế nên anh không muốn hỏi cô thêm nhiều. Những khi Chelsea ở nhà với Đan, cô lại hay làm những trò cười hay kể chuyện hàng ngày ở công ty cho anh nghe để Đan quên được nỗi đau của anh và cho anh không còn cảm thấy tủi thân nhưng rồi những khi Đan ở nhà một mình trong thời gian Chelsea đi làm, Đan cứ suy nghĩ vẩn vơ. Anh cứ bâng khuâng tự hỏi, anh sẽ là gánh nặng trong suốt cuộc đồi còn lại của Chelsea. Đã từng là một đứa con trai mà bất cứ việc gì cũng không thèm nhờ vả đến người khác nên vào lúc này đây, anh cứ bị ám ảnh với những nỗi vất vả và khó khăn vì anh mà Chelsea phải chịu đựng trong phần còn lại của cuộc đời cô. Vì thế mà đôi khi anh cũng cố tìm một vài công việc gì đấy để giúp đỡ Chelsea, nhưng được một thời gian thì anh lại cũng cảm thấy mọi việc cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Và rồi, vào một chiều mùa thu đẹp đẽ của nước Anh, trời mữa rả rích như vốn dĩ cái thời tiết ảm đạm của đất nước giữa Đại Tây Dương này, Đan đã quyết định rời xa Chelsea, rời xa nước Anh, nơi được xem như là quê hương của mình để trở về Việt Nam, nơi mà bố, mẹ và cả một tổ ấm bé thơ của anh đang mong chờ anh trở về. Anh ra đi lặng lẽ với sự giúp đỡ của một vài người bạn cũng là sinh viên du học mà anh có dịp quen thân trước đây. Trước khi anh bước chân đi, anh cũng chỉ viết cho Chelsea một lá thư với vẻn vẹn mấy dòng:
"Anh đi đây. Cuộc sống của anh là ở Việt Nam chứ không phải là ở trong ngôi nhà này và cũng không phải ở nước Anh này. Anh chỉ là một phần của cuộc đời em. Vì thế, em cần đi tiếp những phần còn lại mà không có anh. Em cứ đi rồi sẽ gặp nhiều người đàn ông khác, và em sẽ nhận ra rằng trong số những người ấy, cũng sẽ có một người tốt hơn anh nhiều. Em xứng đáng với điều ấy, Chelsea ạ. Em hãy cứ sống rồi một ngày nào đó em sẽ quên anh thôi. Hãy nghe anh thêm một lần này nữa thôi và đừng suy nghĩ nhiều em nhé!".
******
Đã hơn ba tháng Đan ở Việt Nam. Ba tháng đầu với một cuộc sống hoàn toàn mới đầy ắp những kỷ niệm về Chelsea trôi qua không mấy dễ chịu nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục dù có chuyện gì xảy ra, và Đan vẫn phải tiếp tục sống dù anh có phải mất đi đôi mắt của mình.
Ở Việt Nam, Đan tìm thấy nhiều sự gần gũi và quan tâm hơn từ bạn bè những năm đi học hay từ những người bà con và họ hàng của anh. Từ ngày về Việt Nam, Đan trở nên trầm lắng hơn. Anh ít khi đến những nơi ồn ào và náo nhiệt mà thay vì đó, anh thích lang thang một mình hay ngồi ở những nơi nào đó yên tĩnh hơn. Vì thế mà anh đã rời sự xô bồ tấp nập của thành phố để về vùng biển quê anh, nơi có những rặng dừa già ven biển, nơi có những cơn sóng rì rào ngày và đêm, nơi anh tìm được sự thanh thản để anh có thời gian làm quen với cuộc sống mới, cuộc sống thiếu ánh sáng.
Từ ngày rời nước Anh, Đan không nghe được tin tức gì về Chelsea. Anh tự nhủ: “Dù sao như thế cũng tốt, cô ấy sẽ nhanh quên mình thôi mà”. Nhưng có một sự thật mà Đan nghĩ là sẽ không bao giờ thay đổi là: anh sẽ không bao giờ quên Chelsea , bởi vì kỷ niệm của anh với Chelsea quá sâu nặng trong anh. Người ta bảo, đôi mắt là cánh cửa tâm hồn, nên nhiều lúc, những người xung quanh anh không thể hiểu được anh đang nghĩ gì và đang cảm thấy thế nào. Cũng vì lí do đấy nên anh cũng chả buồn chia sẻ với ai, anh cứ khư khư ôm hết mọi cảm xúc cho riêng mình.
1 năm sau…
- Đan ơi, con có khách này- Tiếng của bà nội Đan gọi vọng vào nhà
- Vâng, bà mời khách vào nhà hộ con với ạ.- Đan vừa nói vừa chầm chậm lê từng bước vững chắc vào phòng khách
Ở Việt Nam, thỉnh thoảng anh cũng có một vài người bạn từ thành phố hay là nhưng người thân quen đến thăm vì thế với anh đây chỉ là một cuộc viếng thăm đơn thuần. Nhưng vị khách này không giống với những vị khách khác khi, Đan nghe một thứ ngôn ngũ lơ lớ tiếng Việt được phát ra từ người mà anh đoán là một cô gái.
- Chào Đan!
Việt hơi bất ngờ nhưng cũng không mất nhiều thời gian cho anh để đoán cô gái ấy là ai:
- Chelsea có phải không?
- Yes, Long time no see. Dạo này anh thế nào?
- Ừ, cuộc sống ở vùng biển này cũng dễ chịu và không quá phức tạp nên mọi thứ vẫn ổn em ạ. Nhưng sao em lại tìm được anh ở đây!
- Anh quên là hồ sơ của anh vẫn còn đang được lưu trữ ở công ty à.
Nhìn thấy Đan bằng xương bằng thịt, Chelsea không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Vì thế không đợi Đan hỏi, Chelsea đã nói luôn:
- Đan à, em đến đây để nói với anh những gì em đã ấp ủ từ suốt một năm qua- Giọng Chelsea rất mềm mỏm và yếu ớt và có thể vỡ ra bất cứ lúc nào- Em đã làm theo những gì anh nói, cố gắng quên anh, tập làm quen một cuộc sống mới, đi lại và hẹn hò với nhiều người đàn ông khác, nhưng em nhận ra rằng, dù em có gặp thêm nhiều người tốt hơn anh đi chăng nữa nhưng sẽ không ai có thể cho em một cảm giác giống như anh đã cho em được. Em yêu anh, không phải vì đôi mắt của anh, và em yêu anh, cũng không phải vì anh là ai, mà em yêu anh chỉ bởi vì khi bên cạnh anh, em được sống thật với con người mình mà không phải giấu giếm chuyện gì cả. I love you not because who you are but because who I am when I am with you. Những gì em cần nói, em đã nói hết rồi. Nếu anh lại muốn rời xa em lần nữa thì em sẽ đi, đi ngay bây giờ…
Đan cảm thấy bối rối khi nghe những gì Chelsea vừa nói. Anh đã không chuẩn bị trước tinh thần cho điều này. Anh muốn nói điều gì đấy vào lúc này, nhưng quả thực là anh không biết nên nói gì cả. Đan im lặng và Chelsea im lặng… Một quãng không gian tĩnh lặng nặng nề bao trùm lên hai người. Cuối cùng thì Chelsea lên tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này
- Có lẽ tốt hơn em nên đi!
Chelsea bước đi mà nghẹn ngào trong nước mắt. Cô bước đi vội vãĐan luyến tiếc khi nghe thấy tiếng bước chân đi ra của Chelsea, anh vội nói theo khi Chelsea đã đi được một đoạn dài
- Chelsea, will you stay here with me till the end of my life?
Chelsea mỉm cười rồi quay đầu lại và nói:" No, I will stay with you till the end of mine"
Và không hiểu tại sao, lúc đấy trên đôi má của Đan lại xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài. Có lẽ, Đan đã khóc…